Phật giáo là một nền giáo dục, không phải là một tôn giáo:
Theo Từ điển Webster, định nghĩa về tôn giáo như sau: “Một hệ thống tổ chức niềm tin, nghi lễ và lễ kỷ niệm tập trung vào một sức mạnh siêu nhiên; niềm tin theo đuổi với sự tận tâm.” Phật giáo không phải là một tôn giáo vì:
Thứ nhất, Đức Phật không phải là một “sức mạnh siêu nhiên”. Đức Phật chỉ đơn giản là một người đã đạt đến Sự Hiểu Biết Hoàn Toàn về thực tại của cuộc sống và vũ trụ. Cuộc sống đề cập đến bản thân chúng ta, và vũ trụ đề cập đến môi trường sống của chúng ta. Đức Phật dạy rằng tất cả chúng sinh đều có khả năng như nhau để đạt đến Sự Hiểu Biết Hoàn Toàn về bản thân và môi trường sống của mình, và giải thoát mình khỏi mọi đau khổ để đạt được hạnh phúc tối thượng. Tất cả chúng sinh đều có thể trở thành Phật, và tất cả chúng sinh và Đức Phật đều bình đẳng về bản chất. Đức Phật không phải là một vị Thần, mà là một người thầy, người dạy chúng ta cách khôi phục Trí Tuệ và Hiểu Biết bằng cách chiến thắng tham lam, hận thù và vô minh đang làm mù chúng ta hiện nay. Từ “Phật” là một từ tiếng Phạn, khi dịch có nghĩa là “Trí Tuệ, Nhận Thức/Hiểu Biết”. Chúng ta gọi người sáng lập Phật giáo là Thích Ca Mâu Ni vì Ngài đã đạt được Sự Hiểu Biết và Trí Tuệ Hoàn Toàn về cuộc sống và vũ trụ. Phật giáo là sự giáo dục của Ngài đối với chúng ta, là sự dạy dỗ của Ngài soi sáng con đường đến Phật quả.
Thứ hai, Phật giáo không phải là một tôn giáo vì “niềm tin” vào các giáo lý của Đức Phật không phải là niềm tin mù quáng, niềm tin mù quáng và xa vời với mê tín. Thích Ca Mâu Ni dạy chúng ta không tin mù quáng những gì Ngài nói, Ngài muốn chúng ta thử nghiệm các giáo lý và tự mình chứng minh chúng. Đức Phật muốn chúng ta biết, không chỉ đơn giản là tin. Các giáo lý của Đức Phật xuất phát từ kinh nghiệm cá nhân của Ngài về con đường hiểu biết chân tướng của cuộc sống và vũ trụ, và chỉ cho chúng ta một con đường riêng để tự mình nếm trải chân lý. Điều này giống như một người bạn tốt kể cho chúng ta về chuyến đi của anh ta đến châu Âu, những cảnh đẹp mà anh ta đã thấy, và cách để đến đó và tự mình xem. Đức Phật sử dụng một cách hoàn toàn khoa học để chỉ cho chúng ta thực tại ở dạng chân thực của nó.
Thứ ba, Phật giáo không phải là một tôn giáo vì tất cả các “nghi lễ và lễ kỷ niệm” không tập trung vào một sức mạnh siêu nhiên, mà tập trung vào những người tham dự. Các nghi lễ và lễ kỷ niệm trong Phật giáo đều phục vụ mục đích giáo dục, nhắc nhở về các giáo lý của Đức Phật và khuyến khích tất cả các học sinh thực hành chúng. Ví dụ, Lễ Sám Hối Ngàn Phật được thực hành trong dịp Tết Nguyên Đán của Trung Quốc nhằm giúp người tham gia tu dưỡng lòng khiêm nhường và tôn trọng người khác. Mục đích của tất cả các “nghi lễ” là giúp người khác thức tỉnh khỏi mê lầm và trở về với Trí Tuệ và Hiểu Biết.
Cuối cùng, Phật giáo không phải là một tôn giáo vì “sự tận tâm” trong Phật giáo không dựa trên cảm xúc, mà dựa trên lý trí. Học sinh của Đức Phật tận tâm với việc thực hành duy trì Tâm Thanh Tịnh vì việc này mang lại hạnh phúc chân thật. Chúng ta tận tâm giúp đỡ người khác và Xã hội đạt được Sự Hiểu Biết và Trí Tuệ Hoàn Toàn. Chỉ qua Sự Hiểu Biết và Trí Tuệ Hoàn Toàn chúng ta mới có thể nhận ra bản thân và môi trường sống thực sự của mình. Giáo dục của Đức Phật thực sự không phải là tôn giáo mà là giáo dục, dạy chúng ta cách phá vỡ vô minh và đạt đến sự hiểu biết hoàn hảo về bản thân và mọi thứ xung quanh chúng ta.
Mục tiêu của chúng ta là Hạnh Phúc Chân Thật.